Khi Những Viên Gạch Rơi: Vì Sao Thắng Lại Là Trốn Chạy

Sự Im Lặng Sau Chiến Thắng
Tôi từng truy tìm những viên mahjong ngọc như chúng là may mắn—bây giờ tôi thấy chúng như bóng ma trong máy móc. Mỗi lần quay đều là một hơi thở kéo dài. Tiếng kêu của những viên ngọc không phải để ăn mừng; nó vang vọng một khoảng trống giữa xương sườn tôi. Không ai thực sự chiến thắng ở đây. Gấu trúc nhìn bạn từ xa—không với niềm vui, mà với sự hiểu biết thinh lặng.
Nghi Lễ Của Sự Rơi Xuống
Đây không phải trò chơi về may mắn. Nó là về điều bạn trốn chạy khi không dám quay đầu. Mỗi viên gạch rơi? Nó không phải phần thưởng—mà là tấm gương. Tôi chơi vì tôi đang cố nhớ lại điều mình đã mất trước khi biết cách dừng lại.
Gấu Trúc Trong Máy Móc
Gấu trúc chẳng đáng yêu. Nó lặng lẽ. Nó không ăn mừng khi bạn thắng. Nó chỉ ngồi đó—nhìn, giữ, và nói chẳng gì. Đôi mắt nó già hơn cả sự nghi ngờ. Tôi không chơi vì phần thưởng. Tôi chơi vì nó nhớ lại điều tôi đã quên cách cảm thấy sống mà chẳng cần đến nó.






